GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH
Vào ngày đó, thứ bảy 5 tháng tám 1876, cả một đám đông người ồn ào tụ
tập tại quán rượu “Cuộc gặp mặt của các ngư dân”. Những tiếng hát,
tiếng ly tách, tiếng hoan nghênh, tiếng la hét trộn lẫn thành sự ồn ào
kiinh khủng, chốc chốc lại bật lên những tiếng thét to: “Hô!” bộc lộ
niềm vui tràn ứ.
Những ô cửa sổ nhỏ của quán rượu trông thẳng ra sông Danube, ven sông
là một thành phố nhỏ tuyệt diệu của Ditmaringen, thủ phủ cua triều đại
Phổ, tọa lạc bên nguồn sông vĩ đại vùng Trung Âu.
Sau khi đeo xong tấm biển, được kẻ bằng những kiểu chữ Gô-tích thật
đẹp, treo trên cửa ra vào, các hội viên của “Hội vùng sông Danube” đi
vào quán rượu. Đây là một hội quốc tế bao gồm những ngư dân thuộc nhiều
quốc gia khác nhau nằm ở ven sông Danube. Nếu không có sự đánh chén thì
cuộc nhóm họp nào cũng mất đi phần náo nhiệt vui tươi – thức uống phải
ngon nhất hạng. Thế nên ở đây người ta uống bia Huyn-khen hảo hạng và
rượu ngon Hungary – ly cốc nào cũng luôn đầy tràn. Họ phì phà thuốc lá
và những ống điếu dài lúc nào cũng nhả khói thơm lựng ngập tràn cả gian
phòng lớn mời tố. Nếu những người nói chuyện không nhìn thấy mặt nhau,
ắt họ cũng nghe được tiếng nhau, nhất là đối với những người không bị
nặng tai.
Là những con người điềm tĩnh và lặng lẽ khi bắt tay vào việc, những
ngư dân này sẽ hóa thành những người ồn ào nhất trên đời, khi họ đã xếp
mọi dụng cụ đồ lề của mình sang một bên. Họ không chịu thua bọn thợ săn
trong các câu chuyện về những chiến công vĩ đại, mà đây là điểm mạnh của
cánh săn bắn.
Đến lúc tàn tiệc sáng khá là ngon lành, mà tụ hội quanh những cái bàn
là hàng trăm khách được mời đến – những dũng sĩ của cái cần câu, những
người ủng hộ nhiệt tình con nước, những lẻ si mê cái móc câu. Khỏi phải
nói, những chiến công giờ sáng này đã hong khô cổ họng của họ, cứ theo
số lượng chai đặt ra trong phiên tráng miệng. Sau đó đến lượt hàng lố
chai rượu mùi được quyết định dùng đồ uống thay cho cà phê.
Đồng hồ gõ ba tiếng – khi khách khứa rời bàn. Thật tình mà nói, trong
số họ đã có vài người loạng choạng và họ không thể cất bước nổi nếu
không có tay dìu của bạn bè. Nhưng số đông vẫn còn cứng cựa, như những
vị khách quen mắt dũng mãnh và bướng bỉnh của các phiên họp thần thánh
kéo dài mà hàng năm đều tái diễn vài lần nhân các cuộc thi của “Hội vùng
sông Danube”.
Danh tiếng của những cuộc thi (đã chuyển thành những cuộc chè chén)
này vang dội trên suốt chiều dài con sông trứ danh, không kém gì những
âm điệu luân vũ của Strauss. Tụ hội lại đây là các đấu thủ từ công địa
Bađanh, từ Vuốctemhéc, Bavaria, Áo, Hungary, từ Rumani, Xecbi và thậm
chí từ những tỉnh thuộc Thổ – Bungary và Bexarabia.
Hội đoàn này tồn tại đã năm năm. Dưới sự cai quản của vị chủ tích
Micletxcô, người Hungary, hội đoàn rất phát đạt. Tài lực của Hội tăng
tiến đã cho phép đưa ra những giải thưởng lớn tại các hội thi, và lá cờ
của hội nổi bật lên nhờ vô số những huy chương giành được trong sự đấu
tranh bền bỉ với các hội đoàn những người câu cá khác. Ban chấp hành các
giám đốc của hội, những người rất am hiểu các đạo luật về sự câu cá
trên các vùng sông, đã ủng hộ những người đồng chí khi thì chống lại nhà
nước, lúc lại chống phía tư nhân và bảo vệ các quyền hạn, đặc lợi của
họ bằng một sự kiên trì đáng kể, dám nói rằng, bằng một sự bướng bỉnh
hết sức chuyên nghiệp, vốn là đặc tính của giống hai chân trội hẳn trong
giống người đặc biệt say mê sự đánh bắt cá bằng cần câu.
Cuộc thi vừa được diễn ra, đây là lần thứ hai trong năm 1876. Vào lúc
5 giờ sáng, những đối thủ đã rời khỏi thị trấn và tụ tập trên bờ trái
sông Danube gần Ditmarigen. Họ thảy đều ăn bận theo đồng phục của hội
đoàn: áo choàng ngắn không làm gò bó các cử động, quần dài được nhét ống
vào đôi ủng đế cao, mũ với phần lưỡi trai lớn. Đương nhiên, họ có trong
tay cả bộ các loại dụng cụ khác nhau mà đã được liệt kê trong “Sách chỉ
nam của người câu cá”. Những cần câu, những vợt phụ, chỉ câu được bó
lại trong các túi da nai, những cái phao đủ mọi độ sâu, những hạt chì đủ
mọi kích thước cho hòn chì, những con ruồi nhân táo, những sợi dây nhỏ,
dây gân Florentina. Sự câu cá được tự do, bất cứ con cáo nào câu được
cũng được tính điểm, và mỗi người câu cá đều có thể cho nó ăn thêm gì
cũng được.
Khi đồng hồ điểm sáu giờ, chín mươi bảy đấu thủ đều vào chỗ với cần
câu trên tay, chuẩn bị ném móc câu. Khi kèn trỗi nhạc hiệu, thí chín
mươi bảy sợ chỉ câu đồng loạt vút lên trên mặt sông.
Vài giải thưởng đã được công bố tại hội thi, hai giải đầu, mội người
được 100 phloring, được quy định phát cho người câu cá câu được số cá
nhiều nhất, và cho người câu được con cá lớn nhất.
Hoàn toàn không có diễn biến gì xảy ra cho đến hồi kèn hiệu thứ hai.
Hội thi kết thúc vào lúc 11g. Số cá câu được của mỗi người đều được giao
lại cho ban giám khảo gồm chủ tịch Micletxco và bốn hội viên của “Hội
vùng sông Danube”. Dù rằng những người đánh cá bằng cần câu là những
người nóng nảy nhất trên đời, song hoàn toàn không có một ai nghi ngờ
đến sự hết sức công bằng của những nhân vật cao cấp và có uy thế này,
nên không có một sự phản kháng nào xảy ra. Chỉ phải trang bị bằng lòng
kiên nhẫn để nhận biết kết quả của cuộc thẩm xét tận tâm: sự phân chia
các giải thưởng khác nhau căn cứ theo số cân hay số lượng cần phải đươc
giữ trong bí mật cho đến tận lúc phát giải mà trước đó là bữa tiệc hữu
nghị giữa những người dự thi.
Giờ ấy đã đến. Những người câu cá – đó là không nói đến những người
Ditmaringen tò mò – ngồi yên lặng chờ đợi trước bục diễn đàn gồm vị chủ
tịch và các hội viên khác của hội đoàn.
Quả thật, nếu có đủ ghế tựa, ghế dài và ghế đẩu, thì sẽ có khá đủ
những chiếc bàn, mà trên cac bàn đã bày ra những vại bia, những chai
rượu đủ các loại, những ly, cốc đủ cỡ lớn và nhỏ.
Khi mọi người đã yên vị, và các ống tẩu đã bắt đầu nhả khói, vị chủ tịch đứng lên.
– Nghe nào! Nghe nào!
Những tiếng hoan hô vang động.
Ngài Micletxco uống cạn cốc bia, bọt bia vẫn còn lòng thòng trên ria mép ông ta.
– Thưa các bạn đồng nghiệp – ông nói bằng tiếng Đức, thứ ngôn ngữ mà
các hội viên đều biết; không phân biệt các dân tộc – các bạn đừng mong
mỏi ở tôi lời lập luận cấu trúc theo cách cổ điển với lời vào đề, phần
nội dung chính, rồi đến đoạn kết bài. Không, chúng ta có mặt ở đây không
phải để thưởng thức những ngôn từ nghi thức trang trọng mà tôi sẽ chỉ
nói đến các công việc nhỏ bé của chúng ta theo tình bằng hữu, thậm chí
sẽ nói, theo tình anh em, nếu như cách diễn đạt như thế lại thích hợp
hơn đối với một hội đoàn quốc tế.
Đáp lại hai câu nói quá dài này – như thường lệ mỗi khi bắt đầu diễn
từ, thậm chí khi người phát ngôn không muốn làm người lắm lời – là tràng
vỗ tay đồng lòng vang lên kèm theo với hàng loạt những tiếng la “Hay
lắm!”, “Hô!” bị đứt quãng bởi những tiếng nấc cục. Tiếp đó ngài chủ tịch
nâng cốc và toàn bộ những cái cốc cùng cạn sạch.
Tiếp tục bài diễn văn, ngài Micletxco đã sắp xếp những người đánh cá
bằng cần câu lên hàng đầu của nhân loại. Ông ta nhấn mạnh tất cả những
phẩm chất, tất cả những đức tính mà những người câu cá đã được thiên
nhiên hào phóng ban cho, ông ta chỉ rõ ràng phải cần đến biết bao nhiêu
là sự nhẫn nại chịu đựng, sự nhanh trí, tính lạnh lùng, trình độ trí
thức cao, để đạt được thành tích trong nghệ thuật bắt cá, bởi lẽ đây là
cái lớn hơn nghề nghiệp, đây chính là nghệ thuật, và nó còn cao hơn
nhiều so với các chiến công mà những thợ săn đã huênh hoang một cách vô
ích.
– Có thể so sánh nghề đi săn với sự đánh bắt cá được hay sao? – ông ta lớn tiếng.
– Không! Không! – những cử tọa đồng loạt ứng tiếng.
– Công trạng như thế nào khi phải giết một chú gà gô hay một cô thỏ,
khi các ngài nhìn thấy chúng trong tầm bắn và khi con chó – mà chẳng lẽ
chúng ta có con chó? – đi tìm thú săn cho các ngài? Các ngài nhận định
con thú săn ấy từ xa, các ngài không bắn ngay nó vội, và các ngài sẽ vãi
ra một số lượng đạn chì không đếm xuể, phần lớn những viên đạn chì ấy
bay đi một cách vô ích… Trái lại, để đánh bắt con cá thì các ngài sẽ
không thể theo dõi bằng cái nhìn… con cá ẩn náu dưới mặt nước… Phải nhờ
đến rất nhiều kỹ xảo, mưu
mẹo,
trí tuệ và sự lém lỉnh để buộc con cá phải cắn câu, để giật nó, để lôi
nó lên khỏi mặt nước, lúc thì nó treo lơ lửng bất động trên đầu sợi
cước, lúc thì rung rung giãu giụa tựa như đang hoan nghênh các ngài vì
chiến thắng.
download
nguồn: downloadsach.com
Ebook
Published:
2016-11-18T16:38:00+07:00
Title:Người hoa tiêu trên sông Danube
Rating:
5 On
22 reviews