GIỚI THIỆU
Cô Tấm xứ Bắc – Ỷ Lan
Khi nhắc đến triều Lý, người ta không thể không nhắc đến cái tên Ỷ
Lan. Bà là một người đàn bà nhiếp chính có tài trị nước của dân tộc. Tên
thật là Lê Thị Yến, quê ở làng Thổ Lỗi sau đổi thành Siêu Loại (Thuận
Thành, Bắc Ninh) nay là Dương Xá, Gia Lâm, Hà Nội. Tương truyền, mẹ mất
lúc mười hai tuổi, cha lấy vợ kế nên thân phận Ỷ Lan khổ như “cô Tấm
trong
truyện cổ tích”. Sử cũ có ghi: Ỷ Lan là cô Tấm trong truyện Tấm Cám nên đền thờ trên quê hương bà mang tên đền thờ Bà Tấm.
Giai thoại kể rằng, hồi đó vua Lý Thánh Tông đã bốn mươi tuổi vẫn
chưa có con phải đi cầu tự. Lần đó, xa giá nhà vua đi đến chùa Dâu ở
Thuận Thành, Bắc Ninh. Ngồi trong kiệu gió vi vu, ông vén rèm nhìn phong
cảnh nương dâu đồng quê hết sức hữu tình. Cảm thấy
tâm hồn
thư thái rất nhiều, ông bèn xuống kiệu đi dạo. Khi lững thững bước vào
một nương dâu, khoan khoái hít thở không khí đồng nội, chợt ông nghe
thấy tiếng hát trong trẻo, tinh nghịch cất lên:
«Tay cầm bán nguyệt xênh xang
Một đôi thức cỏ lai hàng tay ta»
Tò mò, nhà vua bèn tiến về phía có tiếng hát và nhìn thấy một thôn nữ
đang dựa người vào gốc cỏ lan, tay cầm liềm, miệng mấp máy theo điệu
hát. Dáng nàng thon thả, màu nâu đất của chiếc áo vẫn không che được sức
sống và vẻ đẹp tươi mới của nàng. Nhà vua đứng lặng người đi. Viên quan
hầu cận vội tiến tới chỗ người con gái, khẽ bảo:
— Thiên tử đang đứng trước mặt nhà ngươi đó, sao không quỳ lạy đi!
Giật mình, cô gái thôn quê vội quỳ xuống khẽ tâu:
— Thần dân xin kính chào bệ hạ.
Nhà vua sực tỉnh. Ông lặng ngắm người thiếu nữ tay vẫn cầm nắm lá dâu đang quỳ lạy trước mặt khẽ hỏi:
— Vì sao chỉ có mình ngươi cặm cụi ở đây?
— Dạ, muôn tâu bệ hạ, cha mẹ thần sớm nay dạy thần hôm nay phải hái
xong chỗ lá dâu ở ruộng này, thần lo công việc không xong nên không dám
đi đâu.
Nhà vua khẽ gật đầu:
— Ra thế đấy! Thế tên ngươi là gì?
Cô gái chợt ngẩng lên, khuôn mặt xinh xắn yêu kiều, thoáng vẻ tinh nghịch:
— Dạ, tên thần là Khiết, nhưng mọi người vẫn quen gọi là Tâm ạ.
Vua cảm thấy vui vui. Ông nghĩ: “Cô thôn nữ này bạo đây. Từ xưa đến
nay đâu có cô gái nào, được nhà vua hỏi đến lần đầu tiên lại dám nhìn
mặt rồng như vậy?”
Sau buổi gặp mặt bất ngờ ấy, từ một cô thôn nữ có tiếng hát trong
trẻo đắm say lòng người, cô gái nọ đã được vua vời vào cung hầu hạ – nơi
biết bao cô gái con nhà quyền quý mơ ước. Ông xây dựng cho nàng một
cung điện riêng (nay là đình Yên Thái, Hàng Gai, Hà Nội) và đặt tên là
cung Ỷ Lan (đứng dựa gốc cây lan) để kỉ niệm buổi gặp mặt ý nghĩa đó.
Khác với mọi hậu phi, Ỷ Lan không lấy việc trau chuốt nhan sắc, mong
chiếm được tình cảm của nhà vua, chỉ quan tâm đến hết thảy mọi công việc
trong triều đình. Nàng khổ công học hỏi, miệt mài đọc sách, nghiền ngẫm
nghĩa sách. Chỉ trong một thời gian ngắn, mọi người đều kinh ngạc trước
sự hiểu biết uyên thâm về nhiều mặt của nàng. Triều thần thầm khâm phục
nàng là người có tài.
Một lần, vua Lý Thánh Tông hỏi Ỷ Lan về kế trị nước. Nàng vui vẻ trả lời:
— Muốn nước giàu dân mạnh, điều hệ trọng là biết nghe lời can gián
của đấng trung thần. Lời nói ngay nghe chướng tai nhưng có lợi cho việc
làm. Thuốc đắng uống khó chịu nhưng chữa lành được bệnh. Điều hệ trọng
thứ hai là phải xem quyền hành là thứ đáng sợ. Quyền lực và danh vọng
thường làm thay đổi con người. Tự mình tu đức để giáo hóa dân thì sâu
hơn mệnh lệnh, dân bắt chước người trên thì nhanh hơn pháp luật. Nước
muốn mạnh, hoàng đế còn phải nhân từ với muôn dân. Phàm xoay cái thế
thiên hạ ở nhân chứ không phải ở bạo. Hội đủ những điều ấy nước Đại Việt
sẽ vô địch.
Về kế sách gìn giữ “an ninh quốc gia” Đại Việt, nhà vua đã vô cùng ngạc nhiên từ những lời tâu của Ỷ Lan.
— Các bậc tiền vương xưa không sợ dân giàu, mà chỉ sợ nước không yên!
Giải đáp thắc mắc của vua, nàng nói:
— Tâu bệ hạ: giàu mà không yên thì lúa có đầy kho cũng không thể ngồi mà an hưởng được.
— Nhưng sự “không yên” có phải do sự “không giàu” mà ra đâu? Vua nói.
— Tâu bệ hạ, chẳng phải là sợ giàu mà là từ sự “muốn giàu”. Người
giàu lại muốn giàu thêm, người nghèo muốn thành giàu, thiên hạ ai chẳng
muốn giàu, tính tham dục tự nhiên đã sẵn có trong lòng. Vì muốn giàu, kẻ
này thì bất nhân tàn ác, kẻ kia lại sinh lòng phản trắc, xem nhẹ tình
cốt nhục cha con anh em, họ đâu còn biết được lễ nghĩa, liêm sỉ là gì
nữa.
— Vậy thì Trẫm phải làm gì đây?
— Tâu bệ hạ, nếu muốn giàu mà quên lễ nghĩa dân thì giàu, nước sẽ
yếu. Xin bệ hạ đã thương dân như con thì nên có chung sự răn dạy rộng
rãi bắt buộc với mọi người trong thiên hạ, chỉ khi nào từ quan đến dân
đều biết trọng cách làm người hơn tham vọng
làm giàu,
biết kiềm chế lòng tham dục thì ngày ấy nước mới có kỷ cươngphép tắc,
mới trở nên vững vàng được. Một bậc “minh quân” chính là phải kiềm chế
được ý muốn làm giàu “vô hạn” của kẻ có chức có quyền, phải lo cho dân
có cơm ăn áo mặc…
download
Nguồn: downloadsach.com
Ebook
Published:
2016-12-06T10:53:00+07:00
Title:Nhiếp chính Ỷ Lan
Rating:
5 On
22 reviews