GIỚI THIỆU
Quê Nhà: Nhà văn Tô Hoài đã viết một bộ
tiểu thuyết
gồm ba tác phẩm: tiểu thuyết “Quê người”, tiểu thuyết “Mười năm”, tiểu
thuyết “Quê nhà.” Mỗi tiểu thuyết, câu chuyện, hoàn cảnh và nhân vật đều
khác nhau, nhưng tất cả được nối tiếp có hệ thống về các sự kiện lịch
sử và xã hội của một vùng nhất định.Câu chuyện về một địa phương, đấy là
các làng mạc ở Hà Đông và Sơn Tây, vùng tây bắc thành phố Hà Nội xưa
kia, nơi nhà văn Tô Hoài sinh ra và lớn lên. Ở cả ba tiểu thuyết trên
đều in dấu vết những nhân vật trong đó có tác giả và gia đình, bè bạn ở
sự việc, ở hoàn cảnh, ở những kỷ niệm hồi thơ ấu và đương thời. Bộ ba
tiểu thuyết này đã được liệt kê trong danh sách các tác phẩm của Tô Hoài
vinh dự được giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học đợt 1 (1996).
Tiểu thuyết Quê nhà (viết 1985) nói về sự việc hai lần quân Pháp tấn
công chiếm Hà Nội cách nay đã hơn một thế kỷ. Tuy nhiên, những nhân vật
lịch sử của các trận đánh: Nguyễn Tri Phương, Hoàng Diệu, Hoàng Kế Viêm,
Lưu Vĩnh Phúc, các tướng tá Pháp như Phơ răng xi Gácniê, Hăng ri Rivie
không phải là các nhân vật chủ yếu. Mà ở đây tác giả đã miêu tả tình
hình các phường xóm và làng quê trong thành ngoại nội mà nhân dân – các
anh hùng vô danh, đã dũng cảm nổi lên chống quân xâm lược như thế nào.
KHÔNG AI CÒN NHỚ TỪ NĂM NÀO – loạn lạc lâu quá rồi, con đường quan từ
trấn Sơn[1] xuống Kẻ Chợ vắng ngẩn vắng ngơ đến đỗi cả các làng ven
đồng xưa rày có lối ra đường cái cũng như không biết có nữa. Những ngày
phiên chợ Gạch, chợ Nhổn, chợ Phùng, không thấy một bóng qua đường về
chợ.
Lại cho đến cái năm quan ba Ngạc Nhe[2] sang bị chết trận ở đầu làng
Thủ Lệ thì đường cái từ Sơn Tây xuống tưởng như tuyệt nhiên không còn ai
dám qua lại. Đến mùa cỏ may, chỉ thấy từng quãng trắng mờ hút mắt.
Thỉnh thoảng, giữa đám cỏ hoang ấy, một cuộn bụi đỏ bốc lên, cuốn dài,
như những tổ mối đương đùn. Biết đấy là có ngựa trạm chạy thư lên ngược.
Chỉ có thế, rồi đồng đất càng vắng lặng hơn.
Nhưng không phải như thế. Ở trong những khoanh tre kín mít các làng
cuối cánh đồng xa tít kia, chợ nào cũng vẫn đông. Người tự xa cũng về
chứ chẳng phải chỉ có làng xóm gồng gánh quanh. Thế mới lạ. Chỉ vì người
qua lại, người đi chợ ngại ra đường quan gặp giặc, gặp kẻ cướp. Làng
nào cũng đi tắt đồng. Từ Sơn xuống toàn đường tắt. Cả sang bên kia sông
Cái cũng đi quanh co xó xỉnh, lên đê ra Vân, ra Cốc, xuống Bồng Lai, Bá
Giang rồi mới trở ra, sang đò ở một bến lẻ nào đấy.
Bởi vậy, cái cảnh quen thuộc người ta thường gặp bấy giờ, đôi khi
chợt tới đầu đồng, chân đê, dưới bóng một cây đề, một cây trôi tán lá
tròn xoe, xanh mướt, cứ tưởng đến chỗ khuất nẻo quá như thế này mà nhỡ
độ đường thì chỉ còn cách ba chân bốn cẳng chạy thục mạng thêm một thôi
nữa, bỗng nhiên lại thấy lúp xúp một quang cảnh yên vui, đôi ba chiếc
lều chợ, một quán nước, có khi có cả hàng cơm chứa trọ.
Qua sông Đáy đến Phùng, tạt xuống cánh đồng Gối, đi một đỗi, theo
đường bờ ruộng vào đầu ô Cầu Giấy, hay tạt ngang sang sông Cái. Nhưng dù
sang sông hay vào Kẻ Chợ cũng không ai dám đi thẳng đường Phùng. Chỉ ở
những chỗ không ngờ mới có đò ngang sang sông. Có lối tắt vòng sau lưng
phủ Hoài ra đầu ô. Và có hàng quán. Người đi đường dừng chân lại ở chỗ
khuất nẻo, làm hớp nước, hoặc nếu nhìn ra thấy đã vàng mặt trời thì nghỉ
lại. Trước mặt, chỉ thấy lũy tre và bãi ngô vàng thăm thẳm, xa làng xóm
quá. Người đi đã ròng rã mấy ngày đường lại càng ngại.
Chỗ ấy kín đáo đầu đồng, tựa lưng vào mấy gò đất cao, bên cạnh một
dãy ba cây đề cổ thụ. Từ cuối đồng đằng kia đã trông thấy những cành lá
đề lưa thưa đan lên khoảng trời.
Có một cái cầu ngói, nơi người đi làm đồng sâu đến nghỉ trưa. Không
biết rồi mùa hạ tới, mấy quán kia có còn đứng được ở chỗ chơ vơ này
không. Bây giờ mới chớm gió heo mà đã thấy mái rạ tơi tả, như những mái
lều phải chúi vào gốc cây và lưng gò đất mới tránh được những làn gió
giật từ cuối đồng lên lùa vào vòm lá đề cứ reo à à suốt đêm.
Người xuống Kẻ Chợ hay sang sông qua đây đã quen gọi nơi dừng chân này là chỗ Ba Cây Đề đầu lối xuống bãi Cốc.
Bấy giờ, mặt trời đã khuất lưng núi Ba Vì. Chỉ còn thấy một vùng hửng
trên đầu lũy tre xanh đen giăng ngang cuối đồng. Có hai người đương tất
tả đi lên. Từ bờ tre cuối làng qua một dải đồng cao rồi lại xuống đồng
sâu, men theo bờ đìa – những lối kín qua làng. Đàn chim choi choi, chập
tối rồi mà còn bay như vãi thóc, vụt lên vụt xuống, ở từng quãng chợt có
người đi qua.
Lên tới được đầu đồng, đã nhọ mặt người. Bấy giờ mới trông rõ đấy là
một ông già và một người trẻ tuổi – dáng như hai bố con. Cái nón bứa cũ
kỹ – cả tàu lá cọ uốn khum, để nguyên đầu vấu, cũng khiến người ta đoán
được ông con nhà này hẳn từ vùng chân núi Ba Vì ra thăm ai hay có việc
về Kẻ Chợ. Ông già đeo khăn gói và người trẻ tuổi gánh hai tay nải nhỏ,
trông chừng như bên trong đựng mấy lẻ gạo và chiếc mền để tiện ngủ đêm
đâu sẵn có cái đắp.
download
Nguồn: downloadsach.com
Ebook
Published:
2016-12-06T10:14:00+07:00
Title:Quê Nhà
Rating:
5 On
22 reviews