GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH
Cái toa cuối cùng của chuyến tàu Bắc đã len ra khỏi hàng rào địa phận
nhà ga. Trần Văn nhìn theo cái khung vuông đen sẫm lại, nhoà đi. Chuyến
tàu chở người mẹ bé nhỏ của anh về quê thế là đã rời Hà Nội. Trong lòng
người con chưa hề xa mẹ lâu bao giờ có một sự trống rỗng đau đớn. Mấy
ngày sắp chia tay, bà cụ lại đau mắt, ngụt ngoạt luôn, lúc nào cũng như
khóc. Trong lúc hối hả thu xếp cho mẹ tản cư, anh quên khuấy không mua
cho mẹ mấy lọ thuốc nhỏ mắt. Anh bứt rứt, môi mím lại, nước mắt rưng
rưng. Anh bước về phía ga, nhưng rồi lại ngoảnh lại nhìn cái khoảng
trống im lặng của hàng rào còn mù sương. Con tàu bây giờ đang chạy trên
cái cầu cổng đục. Trong cái toa chật lèn như nêm cối, người mẹ với cái
tay nải cũ, như lại trở về cái thời bán vải ngày xưa. Tai anh còn văng
vẳng lời nói cuối cùng của mẹ: “Chú về nhớ. Vài hôm nữa yên hàn rồi đẻ
lại ra”. Vài hôm nữa yên hàn? Mấy hôm nay, người Hà Nội tản cư rầm rập.
Từ giã nhau, ai cũng nói cái câu đầu lưỡi ấy như để tin với nhau rằng
những ý nghĩ tốt có thể chuyển dữ thành lành. Nhưng trong linh tính.
Trần Văn thấy đây không phải là một cuộc chia tay trong dăm bữa nửa
tháng. Giữa buổi tiễn đưa này và ngày gặp lại, có một cái gì mù mịt, xa
lăng lắc, đầy những tai biến khôn lường. Anh càng thương mẹ, trong cái
thương có lẫn nhiều cảm phục. Anh biết trong thâm tâm, bà cụ muốn anh
cùng về quê. Chẳng có người mẹ nào muốn cho con chịu những thảm hoạ của
chiến tranh. Nhưng bà cụ không ngăn anh vào tự vệ, và khi anh nói phải ở
lại để chống giữ Thủ đô, mẹ chỉ dặn: “Cẩn thận đấy, chú ạ. Nhờ giời, Cụ
Hồ điều đình được không phải đánh nhau thì là phúc nhất”. Ở đây, có cả
cái tình của người mẹ chịu đựng chiều con, cả tấm lòng của một bà mẹ
thấy việc con làm là phải và biết rằng nguy hiểm vẫn cứ phải để con làm.
Mẹ đi rồi, Trần Văn có cảm tưởng như đẩy mẹ vào một
cuộc sống
phiêu lưu. Gần đây, những tin tức về đồng bào tản cư không lấy gì làm
tốt đẹp lắm. Đã có vài vụ cướp bọc dọc đường. Nhiều người tiền lưng hết
lại phải lộn ra. Báo Cứu quốc đã đăng nhiều bài nói về việc tổ chức làm
ăn lâu dài cho bà con tản cư để có thể trường kì kháng chiến. Mẹ anh,
chân yếu tay mềm, sẽ làm gì mà sinh sống. Nhưng gay go nhất vẫn là vấn
đề chiến tranh. Nếu nổ ra ở Thủ đô thì tức khắc nó lan rộng ra toàn
quốc. Bắc Ninh, quê mẹ, toàn đồng ruộng, mẹ sẽ chạy đi đâu. Ai sẽ giúp
đỡ mẹ? Anh thầm trách Liêm, trong lúc này, không hề có một bức thư. Anh
càng ghét người anh ruột. Hồi thuộc Pháp, Liêm làm tri huyện. Sau tổng
khởi nghĩa, Liêm về ở cái đồn điền của bố mẹ vợ ở Phúc Yên, luôn mồm
chửi cách mạng. Mẹ không bao giờ ở với Liêm quá hai ngày. Mẹ thường nói
Liêm đủ phú quý rồi, không phải lo cho nữa. Sự thật, mẹ không ở được với
con cả vì vợ Liêm hợm của khinh mẹ chồng. Trần Văn không những ghét anh
mà còn khinh nữa. Liêm học gạo, đào mỏ, đút lót để thi đỗ. Từ khi làm
quan, Liêm chỉ nói những chuyện cụ Hoàng, cụ Vi, cụ Hà, mua đồn điền
này, tậu nhà nhọ. Khó chịu hơn cả là thỉnh thoảng hai anh em gặp nhau,
Liêm thường tỏ vẻ thương hại em lẽo đẽo theo cái nghề dạy học tư bội
bạc. Mặc dầu ghét anh, nhưng trong lúc bối rối Trần Văn cũng có bàn với
mẹ hay là hẵng tạm về Phúc Yên. Ít ra mẹ còn có người để nương tựa. Mẹ
lưỡng lự mãi, cuối cùng nói: “Thôi, tao về Bắc. Tao có mấy mẫu các cụ để
lại, tao chẳng phải nhờ vả vợ chồng nó”.
Chuyến tàu Phòng đầy ăm ắp người cũng sắp chạy. Tiếng còi rú một hồi
dài thất thanh. Một cái đầu tàu đang phì phì chạy một mình dồn những toa
còn đẫm sương đêm cho chuyến tàu Nam. Lấp loáng đèn xanh đèn đỏ. Sân ga
Hàng Cỏ đông một cách khác thường, hơn cả những giáp Tết. Gió lạnh lùa
dọc theo cái nhà cầu cao rộng. Trong buổi sáng mờ mờ, những đường ray
rộng bát ngát vì không có nhiều toa che lấp như mọi khi. Phu khuân vác
chạy tới tấp. Những chiếc xe sắt chở hàng lộc cộc trên nền gach, nhấp
nhô trong cái khoảng nửa tối nửa sáng. Giữa nhà cầu và ở hai bên, người
đứng ngồi đen đặc. Hàng hoá phần lớn là những va li, hòm xiểng, khác với
ngày thường toàn là những gồng gánh, thúng mủng, bồ con bồ lớn, lồng gà
rọ lợn của những người buôn xuôi bán ngược. Không có những tiếng nói ồn
ào. Chỉ có nhưng tiếng to nhỏ, thiết tha, những lời căn dặn thủ thỉ,
những tiếng gọi nhau lo lắng, mệt mỏi:
– Lại đây khéo lạc đấy, con.
– Về đến nhà, mợ viết thư ngay cho ngoài này con khỏi lo.
– Đừng có đi đâu nhé. Mũ đỏ nó cán chết người ở Hàng Bông đấy. Đừng
có lên phố Tràng Tiền nữa. Gạo đấy, thức ăn đấy, cứ ở nhà con nhé.
download
Nguồn: downloadsach.com
Ebook
Published:
2016-12-06T10:12:00+07:00
Title:Sống Mãi Với Thủ Đô
Rating:
5 On
22 reviews